
Ở tuổi học trò, ai
mà chẳng có lúc vấn vương hình ảnh của một ai đó (có thể là một người bạn tình
cờ gặp khi di chơi với đám bạn hay gặp ở nhà xe hoặc ở căn tin trường, có thể
là một người bạn cùng lớp,…). Đối với tôi đó là một người con gái có khuôn mặt
tròn trịa, người đem cho tôi những run động đầu tiên.
Tôi và người ấy từng
đi học thêm chung vào năm lớp 10. Nhưng phải đến một buổi học thêm mà tôi cũng
không còn nhớ rõ tôi đã nhận ra cái gì đó đặt biệt mà từ trước giờ tôi chưa cảm
nhận được. Cảm giác đó tôi cũng không thể nào diễn tả được, cái cảm giác mà
thật khó diễn tả được bằng những dòng chữ khô khan này, chỉ có thể nói nó rất
đặt biệt. Và cũng từ đó, đến trường lại càng thêm hứng khởi không buồn tẻ như
trước nữa, để rồi mong được gặp người ấy , được nghe cô ấy cười, thỉnh thoảng
cải nhau, hay đôi khi chỉ để thấy cô ấy ngang qua.
Có một thời gian
chúng tôi đổi xe đạp cho nhau. Xe của tôi thì cao như con cào cào nhưng cô ấy
lại thích chạy, còn xe của cô ấy thì thấp (dành cho mữ mà) khị đạp đầu gối chạm
tay lái nhưng tôi cũng rất thích. Có thể đó là thời gian tôi thấy vui nhất ở ngôi
trường này. Sau này tụi bạn nó chọc quá và mẹ tôi cứ hỏi "xe đâu không đi
mà đi xe con gái không vậy" thì chúng tôi không đổi xe nữa nhưng thỉnh
thoảng vẫn làm vậy cho vui.
Năm lớp 11, lớp tôi
bị chia ra và phân lớp lại nhưng tôi và cô ấy vẫn thân với nhau, tôi học văn
rất tệ thường đến nhà cô ấy để cô ấy chỉ, cô ấy học rất giỏi khối D (Toán, Văn,
Anh). Tôi còn nhớ có lần kiểm tra Văn tôi nhờ cô ấy viết sẵn để tôi xem và viết
lại cho dễ, hihi…
Nhưng tôi không biết
lý do gì chúng tôi không đi học cùng nhau nhiều vì cô ấy học khác lớp tôi,
trong khi trong lớp lại có 1 đứa con gái học giỏi lại được nhiều thằng bạn theo
đuổi, thế là tôi cũng lao vào cho vui, đến lúc cô gái đó thích tôi lại thì tôi
lại sợ và tránh cô ta (chạy trốn…)

Năm lớp 12, chúng
tôi ít gặp bạn ấy hơn. Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi đang đi trên một
con đường dài hướng tới cổng trường đại học, tôi phải cố gắng. Trong thời gian
đó tôi quen với cô gái cùng lớp mà được đám bạn theo còn tôi thì lại chạy trốn
đấy, cô ấy cũng quên 1 thằng con trai cùng lớp cô ấy. Thế là quãng đời học sinh
lẵng lẽ trôi qua để đưa chúng tôi vào đại học
No comments:
Post a Comment